“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Bà cầm lên từng tấm ảnh chụp con trai bà cùng một cô gái trẻ, trong lòng bà ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc.
Đã lâu lắm rồi bà mới thấy con trai mình cười hạnh phúc như thế này, bà luôn con trai được hạnh phúc. Nhưng con bà lại không hiểu.
Bà Lan thở dài: “Long lần này mẹ yên tâm được rồi, cô gái này thực sự rất tốt. Chứ không như con bé Quỳnh kia…”
Gia đình bà và gia đình Quỳnh là hàng xóm của nhau, từ nhỏ hai đứa nó lớn lên cùng nhau, con bé xinh đẹp ngoan ngoãn bà thật sự rất quý con bé và cũng đã từng có ý muốn con bé trở thành con dâu trong nhà. Nhưng càng lớn bà lại càng nhìn rõ tham vọng của nó, sự mưu mô tính toán từ một đứa trẻ mới lớn khiến cho bà thấy sợ và bà đã tìm mọi cách để Long rời xa con bé. Bà để Ly một cô gái rất thích con trai bà ở cạnh Long bà biết rõ Ly không phải một cô gái ngoan hiền nhưng con bé có đủ khả năng để chống lại Quỳnh. Bà cũng biết Long vốn không thích Ly nên cũng không lo lắng, hi vọng một ngày nào đó con trai bà sẽ tìm được người thực sự xứng đáng với nó. Và ngày đó cũng đến.
Cô gái này gia đình khá giả, phẩm hạnh tốt, đối sử với người giúp việc như người thân. Quan trọng hơn bà nhìn ra được con bé yêu thương con bà thật lòng, có một cô gái tốt như thế ở bên thì bà cũng không cần lo lắng nhiều nữa rồi.
…
Lần đầu hẹn hò Ngọc không khỏi cảm thấy bối rối, cô đi đi lại lại trước gương suốt nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không chọn được quần áo vừa ý. Cân nhắc mãi cuối cùng cô chọn một bộ váy trắng giản dị, chiếc váy dài quá đầu gối. Trang điểm đơn giản rồi đi ra khỏi nhà. Không biết tại sao nhưng cô muốn đến sớm hơn để chờ anh.
Đến rạp chiếu phim Ngọc bảo anh Hoàng về trước, còn cô đứng đợi ở ngoài cửa cầm điện thoại nên xem đồng hồ 2 giờ 30 phút. Còn tận nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn cô đi mua một chút đồ ăn vặt trong thời gian đợi anh.
Nơi đông người mà một cô gái trẻ trung xinh xắn như cô đứng một mình ở đây không khỏi thu hút ánh nhìn tò mò của người khác.
Người qua đường A: “Cô gái kia đang đứng đợi bạn trai à? Trông cô ấy vui vẻ quá!”
Người qua đường B: “Thanh niên bây giờ thật vẽ chuyện, ngày trước tôi yêu là yêu có bao giờ đi đâu đâu.”
Người qua đường C: “Hẹn hò ở rạp chiếu phim. Ôi! Lãng mạn quá!”
Đã 15 phút nữa trôi qua, cô lại càng hồi hộp và có chút đợi chờ.
“Trùng hợp thật lại gặp mày ở đây.”
Ngọc cau mày quay lại, là Mai và Ly. Hai người này cứ như âm hồn bám theo cô mãi, sao họ không chịu buông tha cô chứ!
Thấy cô không trả lời Mai lại nói: “Đi, bọn tao có chuyện muốn nói.”
“Tôi không đi.” Mấy người nghĩ còn có thể lừa tôi lần hai sao?
Mai cười nhạt. “Mày không muốn nghe tin về bạn trai mày sao?”
Long anh ấy có chuyện gì sao? Không, sao cô lại phải tin lời họ nói chứ! Họ chẳng bao giờ có ý tốt cả.
“Mày hẹn 3 giờ cùng Long ở đây phải không? Đừng nhìn tao như thế, mày không muốn biết vì sao bọn tao lại biết chuyện của mày sao? Muốn nghe không?” Mai khiêu khích nhìn cô.
Cô đã bắt đầu bị dao động nhưng vẫn kiên quyết trả lời: “Không muốn.”
Trong khi ấy tại quán cafe Hoàng Anh.
“Long ở đây.”
Long bước đến bàn Quỳnh đang ngồi, anh kéo ghế ngồi xuống.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ vậy?.”
“Từ từ đã gọi đồ uống trước đi.”
“Cậu nói luôn đi, tớ đang bận lắm.”
Cậu vội vàng vì hẹn với cô ta ư! Cô nhớ lại nửa tiếng trước cô gọi điện cho Long.
“Alo. Quỳnh hả? Có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện thì không được gọi sao?”
“Không phải vậy.”
“Tớ có chuyện quan trọng muốn nói, chúng ta gặp nhau đi.”
Long giơ tay lên nhìn đồng hồ 2 giờ 15 rồi, cũng sắp đến giờ hẹn.
Anh không ngần ngại từ chối. “Khi khác đi tớ có hẹn rồi.”
“Nhanh thôi, cậu đến quán cafe Hoàng Anh đi cũng gần chỗ hẹn của cậu mà.”
“Sao cậu biết chỗ hẹn của tớ, là cô ấy nói với cậu à?”
“Phải, cậu đến đi. Không gặp không về.”
Nói rồi Quỳnh cúp máy, anh muốn từ chối cũng không có cơ hội. Dù gì cũng chưa đến giờ, anh đi xem cô ấy có chuyện gì quan trọng mà lại gấp gáp như thế?
…
Quỳnh cầm cốc cafe đen trong tay cô nhấp nháp hương vị đắng ngắt của nó, thật phù hợp với tâm trạng cô lúc này.
“Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi nhỉ?”
Thấy Quỳnh chưa muốn đi vào vấn đề chính nhưng cũng không muốn làm cô buồn anh cũng vẫn trả lời. “Mười hai năm rồi.”