Sau khi xác định rõ quan hệ, anh và cô lúc nào cũng đi cùng nhau khiến những lời xì xầm trong trường ngày càng nhiều. Cô để ngoài tai toàn bộ lời họ nói, cô tin vào tình yêu của anh cũng như tin vào chính mình.
Sáng hôm nay khi cô vừa xuống xe ô tô đã nhìn ngay thấy anh đứng tựa người vào bức tường ngoài cổng, anh đang đưa tay lên để xem đồng hồ. Cô đi nhẹ nhàng đến bên anh định bụng sẽ làm cho anh giật mình một phen.
“Em đến muộn 10 phút.”
Cô kinh ngạc đứng im tại chỗ. Anh ấy có mắt sau lưng hay sao ý. Cô bĩu môi tỏ vẻ ấm ức. “Tại đường đông quá đấy chứ!”
Anh quay lại đi đến bên cô, cốc nhẹ lên trán cô cười dịu dàng.
“Đừng mượn cớ, em lại dậy muộn đúng không?”
“Anh biết thừa mà còn hỏi?” Cô lườm anh một cái.
Anh nhìn bộ dạng trẻ con của cô không khỏi bật cười, anh nắm lấy tay cô kéo cô đi về phía trước.
“Được rồi, anh không giận em. Chúng ta vào lớp thôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Đây là người con trai cô yêu một người có vẻ bất cần lạnh nhạt với mọi người nhưng thực tế lại có một trái tim ấm áp. Người con trai hoàn hảo này đã là của cô rồi.
Ngọc nhìn anh rồi cười, cô đã quyết định cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bao giờ buông tay anh. Anh là mối tình đầu của cô và cũng là mối tình cuối cùng.
“Chiều nay 3 giờ ở rạp Quốc Gia, chúng ta đi xem phim.”
“Anh đặt vé rồi sao?” Cô vui mừng hỏi lại.
“Không, là thằng bạn anh nó đặt đi cùng bạn gái nhưng có việc bận đột xuất vứt đi thì phí nên đưa lại cho anh.” Anh thản nhiên đáp.
Cô bĩu môi, lẩm bẩm: “Anh cứ thừa nhận là anh mời em đi có sao đâu.”
“Em đang nói gì thế?”
“Có gì đâu.”
…
Ngồi trong giờ học cô cứ nghĩ đến lần hẹn hò đầu tiên này là lại thấy vui vẻ. Đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì nghe thấy tiếng gọi.
“Ngọc, cậu có chuyện gì vui sao?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Quỳnh, cô rất muốn chia sẻ niềm vui này với người bạn thân nhất. Nhưng nhớ đến cô ấy cô lại cảm thấy rất có lỗi, cô thật không biết phải nói sao nữa.
Ngọc còn đang phân vân không biết trả lời thế nào thì lại nghe thấy Quỳnh nói tiếp.
“Cậu đang hẹn hò với Long đúng không?”
“Xin lỗi cậu.”
“Sao lại xin lỗi tớ.” Quỳnh cười nhạt.
“Tớ biết cậu thích Long nhưng tớ và anh ấy là thật lòng. Mong cậu hiểu và tha thứ cho tớ.” Ngọc im lặng một lát mới nói tiếp. “Tớ không mong cậu sẽ chúc mừng, tớ chỉ không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta. Tớ ích kỉ quá phải không?” Mấy câu cuối cô nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để Quỳnh nghe rõ.
“Tớ phải chúng mừng cậu chứ! Những gì tớ nói trước đây cậu hãy quên đi đừng để ý. Cậu tìm được tình yêu, là bạn thân tớ phải mừng cho cậu chứ!”
“Cậu thật không giận.” Ngọc hỏi lại.
“Không.”
“Cảm ơn cậu.” Hôm nay đúng là một ngày vui của cô mà, Quỳnh không trách cô lại còn chúc mừng cô nữa. Cô ấy thật tốt, cô biết làm gì để cho cô ấy thấy vui vẻ, hạnh phúc đây.
Quỳnh nhìn Ngọc đang mỉm cười cô lặng lẽ siết chặt bàn tay lại. Khi còn cười được thì cười cho thoả đi, hạnh phúc của cậu không còn được lâu đâu.
“Hai người đã chính thức hẹn hò chưa?” Quỳnh hờ hững hỏi.
“Ừ, hôm nay anh ấy hẹn tớ 3 giờ ở rạp Quốc Gia.” Ngọc trả lời ngay mà không suy nghĩ gì. Nếu Quỳnh đã nói không giận cô thì cô cũng chẳng cần giấu cô ấy chuyện gì cả.
Hôm nay 3 giờ ư. Quỳnh thầm tính toán một hồi rồi mới quay sang Ngọc.
“Vậy cậu đi chơi vui vẻ nhé!”
Chả mấy mà hết buổi sáng, cô vui vẻ kéo tay Quỳnh và Long cùng đi về. Tâm trạng cô cực tốt, có người yêu còn có người bạn thân nhất thì còn gì bằng nữa.
Trong lúc đó tại một biệt thự sang trọng, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt trang điểm tỉ mỉ che đi những vết hằn của năm tháng, bà ngồi bên chiếc bàn trà sang trọng, bà đang thưởng thức cốc cafe người giúp việc vừa mang tới. Nhìn qua túi hồ sơ để trên bàn, bà giơ tay xé bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài.
Bà cầm trong tay một tập ảnh rất dày và một số giấy tờ gì đó. Bà chuyên tâm đọc những gì ghi trong đấy, vừa đọc bà vừa mỉm cười.
“Tốt lắm, con bé này quả thực không tồi.”
Một người đàn ông cũng ngoài ba mươi mặc trên người một bộ véc đen, dáng vẻ uy nghiêm vô cùng.
“Ưng, cậu hãy liên lạc với tổng giám đốc Hùng tôi cần nói chuyện với ông ấy.”
“Vâng thưa bà chủ.”